Encanto: Sự bình thường kỳ diệu
Encanto cho thấy sự thật luôn giản dị, không chỉ sự thật về gia đình mà cả sự thật về chính mình - Ảnh: IMDb
Dù đã đoán trước sự hòa giải của hai bà cháu là chìa khóa của tác phẩm này nhưng ai nấy vẫn đợi một cú "twist" kịch tính hơn, ít nhất là như trong Coco - một bộ phim khác cũng chịu ảnh hưởng từ văn hóa Mỹ Latin.
Đi tìm chính mình
Encanto - bộ phim hoạt hình thứ 60 của Hãng Disney - tiếp tục hành trình đi tìm "tôi là ai?" mà nhà sáng lập Walt Disney đã đặt ra từ thời Pinocchio, Bambi, Dumbo... Tất nhiên là trong một thời đại khác thì câu hỏi ấy đã được trả lời theo cách khác.
Encanto: Vùng Đất Thần Kỳ | Official Trailer
50 năm trước, khi cùng dân làng chạy trốn khỏi một toán binh lính ở Colombia, Alma Madrigal mất đi người chồng của cô.
Một ngọn nến hiện ra ban cho tất cả vùng đất Encanto biệt lập, đặc biệt là ban cho Alma cùng các con một ngôi nhà Casita kỳ diệu và mỗi thành viên mang dòng máu Madrigal một sức mạnh... cho đến khi cô bé Mirabel ra đời và không nhận được phép mầu nào.
Không có gì hứa hẹn Mirabel sẽ có lúc đặc biệt, khác với Elsa công chúa hay chiến binh Raya. Mặc dù cha mẹ hết sức tâm lý, và tự bản thân luôn trấn an rằng mình ổn, nhưng sâu thẳm trong Mirabel là một nỗi mặc cảm người thừa. Cô càng cô lập hơn khi biết được lời tiên tri mình sẽ là người khiến mọi phép mầu biến mất.
Encanto có phần đồ họa đẹp tuyệt vời, âm nhạc đỉnh cao, bầu không khí như một phiên bản hiện thực huyền ảo tươi sáng của Gabriel García Márquez.
Mọi yếu tố đều hoàn hảo, chỉ trừ câu chuyện có vẻ quá chất phác. Không có phe phản diện, sự hàn gắn xảy ra quá chóng vánh, quá khứ của Alma thì ta đã đoán được từ ba phút đầu.
Nhưng cái vẻ "chỉ có thể thôi ư" ấy vô hình trung lại đúng với một câu chuyện gia đình, nơi mà mâu thuẫn sâu sắc nhất đôi khi đến từ hiểu lầm nhỏ bé nhất.
Ta thường quên mất bí mật gia đình thường là một chuyện chẳng có gì. Và kẻ phản diện thực thụ của gia đình chẳng gì khác hơn là nỗi bất an, sự mất kết nối, sự ngại ngần.
Bình thường là một phép mầu
Thật ra, sự thật thì luôn giản dị. Không chỉ sự thật về gia đình, mà cả sự thật về chính mình. Nếu như đáp án cho câu hỏi "tôi là ai?" trong phim Disney thuở trước luôn là "tôi là một người đặc biệt", thì đáp án cho câu hỏi này trong Encanto lại là: tôi là một người bình thường.
Ngay cả khi Mirabel mang phép thuật trở lại gia đình Madrigal, cô vẫn không có phép.
Cảnh phim Encanto
Hành trình của Mirabel là hành trình đi từ sự bình thường đến sự bình thường, nhưng trạng thái bình thường sau là trạng thái bình thường kỳ diệu. Bởi lúc này Mirabel đã hiểu: bình thường chính là một phép mầu, và yếu đuối chính là một đặc ân.
Nói về điều này thì không thể không nói về hai phần âm nhạc nút thắt trong phim. Một là khi cô chị Luisa với sức chuyển núi lấp non bỗng lột trần vẻ ngoài mạnh mẽ và thừa nhận về nỗi âu lo qua bài hát Surface Pressure: "Bên dưới vẻ ngoài, liệu Hercules có bao giờ nghĩ, ôi tôi không muốn đánh nhau với Cerberus?".
Cảnh phim Encanto
Hai là khi Mirabel nhận ra cô chị cả Isabela duyên dáng không hề hạnh phúc. Isabela phấn khích khi tạo ra được một cây xương rồng, và cô hát trong ca khúc What else can I do: "Tôi vừa làm nên một điều gì đó không ngờ tới. Một điều gì sắc nhọn, một điều gì mới. Không cân xứng, không hoàn hảo. Nhưng nó đẹp và nó là của tôi."
Cả Luisa và Isabela bị quy giản về phép mầu mà họ sở hữu. Trong khi con người luôn giàu có hơn tài năng của mình, như một ngôi sao tồn tại không chỉ để soi sáng cho ai hết, nó tồn tại để tự đốt cháy bản thân. Và hành trình của Luisa hay Isabela đi từ sự kỳ diệu đến sự kỳ diệu bình thường.
Sự kỳ diệu và sự bình thường như một đôi song ca ăn ý, bè phối cho nhau trong Encanto.
Cảnh phim Encanto
Điều đó cũng đúng với số phận của nhạc phim, khi mà bản nhạc được yêu thích nhất lại không phải là bản tình ca Dos Oruguitas hay All of you, bài hát về sức mạnh gia đình và sự trọn vẹn cái tôi, mà lại là một bài hát không có vai trò quá đặc biệt: We don’t talk about Bruno, vang lên khi Mirabel đi tìm hiểu về người cậu Bruno bí ẩn.
Bản Latin pop mang âm hưởng Broadway ấy không đại diện cho một bước ngoạt tâm lý hay một tiếng nói nội tâm như Let it go trong Frozen, vậy mà nó đang từng bước có một đời sống riêng như Let it go đã làm được. Thậm chí những người viết bài hát còn chưa từng có bản hit nào.
Thật khó để giải thích tại sao, có lẽ chỉ bởi sự bình thường tự nó ẩn chứa một sức mạnh phi thường. Dù sao, sự thật luôn giản dị.
Kỳ tích âm nhạc
Album nhạc phim Encanto vừa có 4 tuần xếp đầu bảng xếp hạng Billboard 200. Trong khi We don’t talk about Bruno trở thành ca khúc đầu tiên của Disney trong thế kỷ 21 xếp đầu Billboard Hot 100.
Ngay cả Disney có lẽ cũng không ngờ ca khúc thành công đến vậy, và đã cử Dos Oruguitas tranh giải tại Oscar.
No comments: