Ca sĩ Ánh Tuyết: 'Nhiều ca sĩ phô trương hình thức để lấp liếm thực tài'
Khi
trò
chuyện,
ca
sĩ
Ánh
Tuyết
luôn
nhắc
về
thời
đi
hát
-
Ảnh:
TRẦN
MẶC
Trò
chuyện
với
Tuổi
Trẻ
Online
trong
ngôi
nhà
cổ
ở
phố
cổ
Hội
An,
ca
sĩ Ánh
Tuyết
hào
hứng
kể
về
thời
ở
Sài
Gòn,
cuộc
sống
yên
bình
ở
xứ
Quảng
và
suy
ngẫm
về
nghề
ca
sĩ.
Khi
hỏi,
cô
còn
nhớ
sân
khấu
không,
người
nghệ
sĩ
bảo:
"Nhớ
chứ.
Bây
giờ
ngồi
dưới
sân
khấu
nào
đó
tôi
cũng
ức,
cũng
thèm
và
máu
điên
muốn
nhảy
lên.
Thấy
họ
làm
hay
quá
tôi
cũng
muốn
nhảy
lên
làm
theo
họ,
hoặc
nếu
làm
không
tới
thì
tôi
cũng
ngứa
tay".
Hội
An
cho
tôi
sự
dịu
dàng
*
Rời
Sài
Gòn
về
Hội
An
sinh
sống,
bỏ
lại
nhiều
điều
không
vui
trong
âm
nhạc,
hiện
tại
cô
đã
cảm
thấy
thoải
mái
với
cuộc
sống?
-
Cuộc
sống
ở
Sài
Gòn
hằng
ngày
phải
tranh
đấu,
phải
nghĩ
ra
cái
này,
cái
kia
để
làm
tốt.
Cái
đầu
mình
lúc
nào
cũng
phải
suy
nghĩ,
vừa
làm
công
ty
vừa
phòng
trà,
vừa
làm
vợ
vừa
làm
mẹ.
Căng
thẳng
nhiều
thứ
lắm.
Và
Sài
Gòn
như
mọi
người
đều
biết,
không
có
đi
chậm
được.
Tất
nhiên
Sài
Gòn
cho
tôi
nhiều,
nuôi
tôi
lớn
lên
gần
30
năm
trời.
Sài
Gòn
cho
tôi
cuộc
sống,
để
tôi
có
cái
tên
Ánh
Tuyết
rộng
lớn
hơn.
Sài
Gòn
cũng
cho
tôi
trưởng
thành,
đời
hơn
về
nhiều
thứ.
Sài
Gòn
cũng
cho
tôi
những
người
bạn,
chân
tình
có,
xấu
cũng
có,
nhưng
tôi
cảm
ơn
tất
cả
những
điều
xảy
ra
trong
cuộc
đời
mình,
kể
cả
điều
xấu
lẫn
điều
tốt.
Bởi
vì
đó
là
những
điều
đã
tôi
luyện
tôi.
Hồi
trẻ
tôi
hay
sân
si,
hơn
thua
nhưng
chính
những
cái
đó
đã
dạy
cho
tôi
bình
tâm
và
biết
nhường
nhịn
hơn.
Cuộc
đời
như
vậy,
sân
si
cho
lắm
cũng
thế
thôi.
Càng
cố
sân
si
thì
chính
bản
thân
mình
càng
mệt.
Và
hơn
rồi
để
làm
gì?
Chẳng
để
làm
gì
cả.
*
Thế
Hội
An
đã
dạy
cô
điều
gì?
-
Cũng
nhiều
chứ.
Sự
dịu
dàng,
nhẹ
nhàng,
đoan
trang,
kín
đáo.
Ở
Sài
Gòn,
khi
tôi
điều
quân
khiển
tướng,
tôi
dữ
lắm.
Ban
nhạc
mà
lạng
quạng
là
tôi
đuổi
luôn,
đêm
đó
tôi
sẵn
sàng
hát
một
mình
mà
không
có
ban
nhạc.
Tất
nhiên
khi
đó
mọi
người
vẫn
thấy
tôi
hiền,
vì
ngoài
công
việc
ra
tôi
vẫn
bình
thường.
Ánh
Tuyết
chăm
sóc
đàn
chó,
đàn
ngỗng
trong
vườn
nhà
ở
Hội
An
-
Ảnh:
TRẦN
MẶC
Mình
tôi
đi
ngược
*
Ngày
đó,
cô
tạo
dựng
tên
tuổi
mình
thế
nào?
-
Khi
tôi
mới
vào
Sài
Gòn, dòng
nhạc
bolero quê
hương,
dòng
nhạc
trẻ
tràn
ngập.
Mọi
người
chen
nhau,
đánh
nhau
để
hát
những
bài
nhạc
đó.
Thế
là
tôi
hát
một
dòng
nhạc
mà
không
ai
tranh
giành
gì
hết,
một
mình
một
cõi.
Cho
nên
tôi
hay
nói
là,
cứ
người
ta
rủ
nhau
đi
xuôi
thì
sẽ
một
mình
tôi
đi
ngược.
Còn
người
ta
rủ
nhau
đi
ngược
tôi
sẽ
cứ
vậy
đi
xuôi.
Chỉ
có
như
vậy
mình
mới
nhìn
thấy
được
lại
mình,
mới
nhìn
toàn
diện
được
mình.
Và
người
ta
mới
nhìn
thấy
mình
được.
Có
khi
nhiều
người
nói
tôi
khùng.
Ngẫm
lại,
người
ta
áo
này
quần
nọ
đủ
thứ
thay
đổi,
còn
tôi
chỉ
một
chiếc
áo
dài
trắng.
Người
ta
hổng
nhớ
tên
mình
thì
cũng
nhớ
cái
cô
mặc
áo
dài
trắng.
Ngoài
ta
tôi
cũng
cố
gắng
hát
hết
giọng
nữ
cao
chót
vót.
Để
làm
gì?
Để
người
ta
không
nhớ
nhỏ
này
thì
cũng
nhớ
giọng
nhỏ
cao
chót
vót.
Tôi
chọn
cách
đó
để
đi
và
không
dựa
vào
ai.
Ánh
Tuyết
và
con
chó
cưng
cô
nuôi
-
Ảnh:
TRẦN
MẶC
*
Bây
giờ
bolero
vẫn
tồn
tại
ở
nhiều
phòng
trà
tại
TP.HCM.
Có
những
dòng
nhạc
tưởng
chừng
xưa
cũ
nhưng
vẫn
có
đất
sống.
-
Tôi
sinh
ra
trong
thập
niên
nhạc
bolero
tràn
ngập
Việt
Nam.
Mọi
người
nói
nghe
nhạc
bolero
là
sến.
Tầm
bậy!
Trong
âm
nhạc
không
có
chuyện
sang
hay
sến,
chỉ
có
hay
hoặc
dở
thôi.
Trước
đây
khi
tôi
đưa
quân
ra
diễn
ở
ngoài
Bắc,
có
một
bạn
hỏi
tôi,
chị
nghĩ
như
thế
nào
mà
đưa
các
bạn
sinh
viên
đi
hát
dòng
nhạc
già.
Tôi
nói,
trong
âm
nhạc
không
có
chuyện
già
hay
trẻ,
chỉ
có
hay
và
dở
thôi.
Và
yếu
tố
hay
dở
này
phụ
thuộc
vào
tai
nghe
và
cảm
nhận
của
mỗi
người.
Tôi
đùa
với
bạn
ấy,
có
lẽ
theo
cách
nói
của
em,
những
dòng
nhạc
mới
đẻ,
mới
sáng
tác
và
hát
qua
được
vài
lần
là
chết
nên
được
gọi
là
nhạc
trẻ.
Còn
mấy
bài
hát
này
ra
mà
sống
hoài
cho
tới
bây
giờ,
không
biết
bao
nhiêu
đời
rồi
cũng
còn
sống,
nó
già
theo
nhạc
sĩ
nên
được
gọi
là
nhạc
già.
*
Nhiều
ca
sĩ
trẻ
ngày
nay
bị
xem
là
bản
sao
của
các
ngôi
sao
khác,
cô
nghĩ
sao
về
điều
này?
-
Nhiều
người
nói
ca
sĩ
này
giống
người
này
người
kia.
Tại
sao
phải
như
vậy?
Mình
làm
một
chương
trình
chơi
cho
vui
thì
khác.
Nhưng
để
bắt
những
người
này
đi
trên
con
đường
nghệ
thuật
lâu
dài
mà
làm bản
sao của
người
khác
là
sai
lầm.
Con
đường
họ
đi
sẽ
không
dài
bởi
vì
họ
là
cái
bóng
của
người
khác.
*
Ngày
trước,
sân
khấu
của
các
nghệ
sĩ
thường
đơn
giản
với
vài
ba
nhạc
công
nhưng
để
lại
dấu
ấn
trong
lòng
khán
giả,
trái
ngược
với
nhiều
ca
sĩ
hiện
nay.
Có
phải
những
gì
càng
đơn
giản
càng
dễ
đi
vào
lòng
người?
-
Khi
chúng
tôi
làm
là
tập
trung
vào
tiếng
hát
và
nghệ
thuật.
Tập
trung
vào
tiếng
hát
để
kể
cho
người
nghe
câu
chuyện
của
tác
giả.
Mà
để
cho
người
nghe
hiểu
được
thì
sẽ
đọng
lại.
Còn
khi
hát
không
đọng
lại
thì
chỉ
là
đi
coi
chứ
không
đi
nghe.
Sân
khấu
chúng
tôi
làm
đơn
giản
để
đi
nghe
là
chính,
còn
đi
xem
là
xem
con
người.
Tức
là
người
ta
đến
xem
bằng
da
bằng
thịt
người
nghệ
sĩ.
Ngày
đó
mọi
người
không
quan
trọng
sân
khấu,
tất
nhiên,
đẹp
thì
mới
được
nhưng
không
phải
phức
tạp
hóa
như
bây
giờ.
Bây
giờ
gọi
là hình
thức
lấp
nghệ
thuật.
Họ
phô
trương
hình
thức
để
lấp
liếm
đi
thực
tài.
Nghệ
sĩ
thực
thụ
luôn
muốn
đẹp
về
nhân
cách
*
Nhìn
lại
cuộc
đời
nghệ
sĩ,
cô
chiêm
nghiệm
gì?
-
Nhiều
người
buồn
cười
lắm,
lâu
lâu
gặp
tôi,
họ
hỏi
còn
ở
với
ông
đó
không?
Nhiều
người
cứ
nghĩ
nghệ
sĩ
là
thay
tình
như
thay
áo.
Nghệ
sĩ
là
bộ
mặt
nổi
người
ta
dễ
nhìn
thấy.
Họ
là
người
được
công
chúng
yêu
thích,
vì
đó
người
ta
muốn
dành
riêng
cái
hình
ảnh
người
nghệ
sĩ
đó
vẫn
luôn
như
vậy.
Nhưng
họ
quên
rất
nhiều
người
còn
xấu
xa
và
bẩn
gấp
ngàn
lần.
Nhưng
không
ai
thấy
vì
họ
không
phải
người
nổi
tiếng.
Còn
người
của
công
chúng
đụng
đến
là
nhắc
hoài.
Ác.
Tôi
nói
ác.
Gán
cho
người
ta
như
vậy
tội
lắm.
Ánh
Tuyết
song
ca
cùng
Kyo
York
sau
10
năm
rời
sân
khấu
-
Ảnh:
Neo
Michael
Người
nghệ
sĩ
thực
thụ
lúc
nào
người
ta
cũng
muốn
làm
đẹp
mình
đối
với
công
chúng.
Chính
vì
điều
đó,
đẹp
cả
tiếng
hát
và
đẹp
cả
đời,
cả
người,
cả
nhân
cách.
Tất
nhiên,
ở
đâu
cũng
có
anh
hùng,
ở
đâu
cũng
có
thằng
khùng
thằng
điên.
Môi
trường
nào
cũng
có
người
nọ
người
kia.
Ánh
Tuyết
vẫn
hát,
để
lại
cho
đời
*
Cô
có
dự
định
gì
mới
với
âm
nhạc?
-
Sau
khi
mọi
thứ
đã
yên
ổn,
tôi
muốn
dưỡng
sức
làm
album
là
chính
chứ
không
đi
diễn
nữa.
Thành
thật
mà
nói,
sức
khỏe
tôi
không
tốt,
đi
lại
cũng
khó
khăn.
Bất
kể
là
âm
nhạc
của
ai,
tôi
thấy
hợp
thì
tôi
hát,
như
để
lại
cho
đời
và
cho
những
người
yêu
thích
mình
vậy
thôi.
Thậm
chí,
nếu
các
bạn
trẻ
muốn
xem
đó
là
vốn
liếng
để
học
hỏi
thì
có
thể
dùng
nó.
Tôi
cố
gắng
làm
những
gì
tốt
nhất,
truyền
tải
những
gì
sâu
sắc
nhất,
dễ
hiểu
hơn
trong
từng
ca
khúc.
http://dlvr.it/Sp5rt0
http://dlvr.it/Sp5rt0
No comments: